KARL KRAUS (April 28, 1874 – June 12, 1936) Sinh năm 1874 tại Áo và mất năm 1936, Karl Kraus là một nhà văn, nhà thơ, kịch tác gia và là người viết tiểu luận nổi tiếng trong nền văn học bằng tiếng Đức. Với một đầu óc sắc sảo và một văn phong tinh tế, Kraus thường phê phán những hiện tượng ông cho là sai lầm trong sinh hoạt văn hoá cũng như chính trị tại Áo. Nhiều nhà phê bình cho ông là bậc thầy trong nghệ thuật châm biếm. Ông được đề cử giải Nobel văn chương trong nhiều năm.
—
Sự cô tịch sẽ lý tưởng biết bao nếu như người ta có thể chọn được những người mà hắn muốn tránh.
Nhu cầu về sự cô đơn của một người sẽ không được thỏa mãn nếu hắn chỉ ngồi một mình ở bàn. Còn phải có những chiếc ghế trống. Nếu như người bồi bàn lấy đi một chiếc ghế không có ai đang ngồi, tôi cảm thấy một sự trống không và bản tính chan hòa của tôi bị khuấy động. Tôi không thể sống thiếu những chiếc ghế trống không.
Nếu bạn muốn hình thành một sự phán đoán sáng suốt về bằng hữu, hãy tham khảo những giấc mơ của bạn.
Có nhiều người muốn giết tôi, và cũng có nhiều người muốn dành một giờ để trò chuyện với tôi. Luật pháp bảo vệ tôi khỏi điều đầu tiên.
Ghét chắc phải làm người ta có năng xuất, bằng không, có lẽ người ta cũng nên yêu.
Ma quỷ là một kẻ lạc quan nếu hắn nghĩ rằng hắn có thể khiến cho con người đê tiện hơn.
Khi có ai đó cư xử như một con vật, hắn nói: “Tôi chỉ là người”. Nhưng khi hắn bị đối xử như một con vật, hắn nói: “Tôi cũng là người”.
Không ai nghi ngờ sự trung thành của một con chó. Nhưng điều đó có nghĩa là chúng ta phải bắt chước nó? Dù gì đi nữa, nó chỉ trung thành với con người, đâu phải với những con chó khác.
Có nhiều người chia sẻ với tôi những quan điểm của tôi. Nhưng tôi không chia sẻ chúng với họ.
Thế giới là một nhà tù trong đó sự biệt giam là được ưa chuộng hơn cả.
Một người sành ăn có lần nói với tôi là anh ta thích cặn bã của trái đất hơn là tinh hoa của xã hội.
—
Phan Quỳnh Trâm trích dịch từ bản dịch tiếng Anh của Harry John, trong Karl Kraus, Half-Truths and One-and-a-Half Truths: Selected Aphorisms, University of Chicago Press, 1990.
—
Solitude would be an ideal state if one were able to pick the people one avoids.
One’s need for loneliness is not satisfied if one sits at a table alone. There must be empty chairs as well. If the waiter takes away a chair on which no one is sitting, I feel a void and my sociability is aroused. I can’t live without empty chairs.
If you wish to form a clear judgement of your friends, consult your dreams.
Many desire to kill me, and many wish to spend an hour chatting with me. The law protects me from the former.
Hate must make a person productive; otherwise one might as well love.
The devil is an optimist if he thinks he can make people meaner.
When someone has behaved like an animal, he says: “I’m only human!” But when he is treated like an animal, he says: “I’m human, too!”
There is no doubt that a dog is loyal. But does that mean we should emulate him? After all, he is loyal to people, not to other dogs.
Many share my views with me. But I don’t share them with them
The world is a prison in which solitary confinement is preferable.
A gourmet once told me that he preferred the scum of the earth to the cream of society