Nàng xuống đường biểu tình. Ngoài đường đông nghẹt người. Chung quanh nàng có cả hàng ngàn người. Tất cả vừa bước đi vừa hô to các khẩu hiệu: “Đả đảo bọn Việt gian bán nước” và “Đả đảo Trung Quốc xâm lược”. Sau mỗi khẩu hiệu là tiếng hô “Đả đảo” vang rền như những tiếng sấm. Nàng cũng hô theo. Giọng của nàng to hơn hẳn. Dường như từ trong lồng ngực nàng có một luồng hơi thật mạnh một cách bất thường. Luồng hơi trào lên, trào lên. Rồi nó thổi nàng bay lên, bay lên cao. Nàng bay lơ lửng trên cao. Khi công an tràn đến trấn áp những người biểu tình, nàng vẫn bay lơ lửng trên đầu chúng. Nàng bay. Bay mãi. Bay mãi. Rồi nàng dính vào một tấm biểu ngữ “Phản đối lập đặc khu và phản đối luật an ninh mạng” do ai đó giương lên. Nàng dính và nàng nhập vào tấm biểu ngữ ấy. Nàng hóa thân thành tấm biểu ngữ. Từ đó, không ai còn nhìn thấy nàng nữa. Người ta chỉ còn nhìn thấy tấm biểu ngữ, uy nghi và vững chãi. Trên cao. Cao ngất.