LÒNG TIN
Miễn là còn
một cửa sổ nào đó đang mở,
đôi mắt trở về từ giấc ngủ,
một buổi sáng khác lại bắt đầu
Biển rộn ràng tiếng sóng
—miễn là còn
niềm hân hoan hối hả
đưa nó đi và mang trở về.
Sợi lanh cho người thợ dệt,
Những cái cây phiêu lưu,
—miễn là còn—
gió cho những cánh buồm.
Cẩm chướng, hoa huệ, hoa nhài,
chúng ở đâu và không ở đâu
trong những cái tên không đi với chúng.
Miễn là còn
bóng tối khước từ bóng tối,
dấu hiệu của ánh sáng, rằng cả thế giới
là ánh sáng, ngoại trừ chính nó.
Nước như chúng ta mong muốn
—miễn là còn—
bất định trong dòng suối,
chung thuỷ trong bể bơi.
Bao nhiêu là lá trên cây liễu,
Bao nhiêu là chim ở trên cành,
—miễn là còn—
tiếng hót ở chim vàng anh,
Một buổi trưa
thanh thản chấp nhận phần số
mà buổi chiều tiết lộ cho nó.
Miễn là có ai đó,
hiểu được chiếc lá khô,
khúc bi thương giả tạo, khúc dạo đầu
xa xôi cho mùa xuân.
Màu sắc mà sự vắng mặt của chúng,
—miễn là còn—
ra đi và
và trở về theo ánh sáng.
Những nữ thần nhẹ nhàng lướt qua
nhưng để lại một linh hồn
—miễn là còn—
bằng những dấu chân của họ.
Trí nhớ thuyết phục
buổi chiều đang hấp hối
rằng nó không bao giờ chết.
Miễn là còn
chút lấp lánh trong bóng tối,
những bình minh bí mật,
đêm nhưng không hẳn là như thế.
Những thầm thì từ ngôi sao này sang ngôi sao khác
—miễn là còn—
Sao Thiên Hậu hỏi
và Sao Thiên Nga trả lời.
Biết bao từ ngữ đang mong chờ,
được viết ra, le lói
—miễn là còn—
bình minh của bài thơ.
Miễn là còn
bất cứ điều gì hôm qua, bất cứ điều gì hôm nay,
bất cứ điều gì sẽ đến.
—-
Phan Quỳnh Trâm dịch từ nguyên tác tiếng Tây Ban Nha của Salinas, Pedro.
https://www.poesi.as/ps55005.htm
—
CONFIANZA
Mientras haya
alguna ventana abierta,
ojos que vuelven del sueño,
otra mañana que empieza.
Mar con olas trajineras
—mientras haya—
trajinantes de alegrías,
llevándolas y trayéndolas.
Lino para la hilandera,
árboles que se aventuren,
—mientras haya—
y viento para la vela.
Jazmín, clavel, azucena,
donde están, y donde no
en los nombres que los mientan.
Mientras haya
sombras que la sombra niegan,
pruebas de luz, de que es luz
todo el mundo, menos ellas.
Agua como se la quiera
—mientras haya—
voluble por el arroyo,
fidelísima en la alberca.
Tanta fronda en la sauceda,
tanto pájaro en las ramas
—mientras haya—
tanto canto en la oropéndola.
Un mediodía que acepta
serenamente su sino
que la tarde le revela.
Mientras haya
quien entienda la hoja seca,
falsa elegía, preludio
distante a la primavera.
Colores que a sus ausencias
—mientras haya—
siguiendo a la luz se marchan
y siguiéndola regresan.
Diosas que pasan ligeras
pero se dejan un alma
—mientras haya—
señalada con sus huellas.
Memoria que le convenza
a esta tarde que se muere
de que nunca estará muerta.
Mientras haya
trasluces en la tiniebla,
claridades en secreto,
noches que lo son apenas.
Susurros de estrella a estrella
—mientras haya—
Casiopea que pregunta
y Cisne que la contesta.
Tantas palabras que esperan,
invenciones, clareando
—mientras haya—
amanecer de poema.
Mientras haya
lo que hubo ayer, lo que hay hoy,
lo que venga.
this is so beautiful! thanks for translating and sharing ❤
LikeLiked by 1 person