Tự Sát | El Suicida – Enrique Anderson Imbert

The Suicide, c.1880 – Edouard Manet

Enrique Anderson–Imbert (1910– 2000), nhà văn và nhà phê bình văn học người Argentina, nổi tiếng với nhiều tuyển tập truyện cực ngắn và phê bình. Dù sinh ra và qua đời ở Argentina, ông từng sống nhiều năm ở Mỹ và giảng dạy văn chương ở các trường đại học lớn của Mỹ như University of Michigan, Princeton University và Harvard University.


TỰ SÁT

Bên dưới cuốn Kinh Thánh đang mở, nơi được in đỏ, những dòng chữ vốn sẽ giải thích mọi thứ, hắn xếp lại ngay ngắn mấy lá thư: cho vợ, cho vị thẩm phán, và cho bạn bè. Sau đó hắn uống ly thuốc độc và nằm xuống.

Không có gì xảy ra cả. Hắn ngồi dậy và nhìn vào lọ thuốc. Đúng là thuốc độc cơ mà.

Hắn chắc chắn như thế. Hắn cho thêm thuốc độc vào ly và uống thêm lần nữa. Hắn lại nằm xuống. Thêm một giờ nữa trôi qua. Hắn vẫn chưa chết. Rồi hắn đưa khẩu súng lên thái dương và bóp cò. Cái trò đùa gì thế này? Ai đó – nhưng mà ai? lúc nào? – đã đổi thuốc độc thành nước lã, những viên đạn thành những hộp trống không. Hắn lại bắn vào thái dương thêm bốn phát nữa. Vô ích. Hắn gấp cuốn Kinh thánh lại, nhặt những lá thư và ra khỏi phòng ngay khi ông chủ khách sạn, những người hầu phòng và những kẻ hiếu kỳ vừa kịp hoảng hốt bởi những tiếng đùng đùng của năm phát súng.

Khi về đến nhà, hắn thấy vợ mình bị đầu độc chết và năm đứa con của hắn ngã lăn trên sàn, mỗi đứa với một vết đạn trên thái dương.

Hắn vào bếp lấy một con dao, cởi áo ra và đâm vào bụng. Lưỡi dao lún sâu vào phần thịt mềm và khi được rút ra thì sạch sẽ như được rút ra từ nước. Phần da thịt trở lại phẳng lì như ao nước sau khi một con cá được câu lên.

Hắn đổ xăng lên quần áo nhưng những que diêm lại tắt ngúm.

Hắn chạy ra ngoài ban công, trước khi nhảy xuống, hắn kịp nhìn thấy những người đàn ông và những người đàn bà nằm la liệt trên đường phố, chảy máu cho đến chết do bị đâm vào bụng, giữa những đám lửa của thành phố đang ngùn ngụt cháy.


Phan Quỳnh Trâm dịch từ nguyên tác tiếng Tây Ban Nha “El Suicida” của Enrique Anderson Imbert.

EL SUICIDA

Al pie de la Biblia abierta -donde estaba señalado en rojo el versículo que lo explicaría todo- alineó las cartas: a su mujer, al juez, a los amigos. Después bebió el veneno y se acostó.

Nada. A la hora se levantó y miró el frasco. Sí, era el veneno.

¡Estaba tan seguro! Recargó la dosis y bebió otro vaso. Se acostó de nuevo. Otra hora. No moría. Entonces disparó su revólver contra la sien. ¿Qué broma era ésa? Alguien -¿pero quién, cuándo?- alguien le había cambiado el veneno por agua, las balas por cartuchos de fogueo. Disparó contra la sien las otras cuatro balas. Inútil. Cerró la Biblia, recogió las cartas y salió del cuarto en momentos en que el dueño del hotel, mucamos y curiosos acudían alarmados por el estruendo de los cinco estampidos.

Al llegar a su casa se encontró con su mujer envenenada y con sus cinco hijos en el suelo, cada uno con un balazo en la sien.

Tomó el cuchillo de la cocina, se desnudó el vientre y se fue dando cuchilladas. La hoja se hundía en las carnes blandas y luego salía limpia como del agua. Las carnes recobraban su lisitud como el agua después que le pescan el pez.

Se derramó nafta en la ropa y los fósforos se apagaban chirriando.

Corrió hacia el balcón y antes de tirarse pudo ver en la calle el tendal de hombres y mujeres desangrándose por los vientres acuchillados, entre las llamas de la ciudad incendiada.

Leave a comment