Những bài thơ này, những bài thơ này,
những bài thơ này, nàng nói, là những bài thơ
không có chút tình yêu nào trong đó. Đó là những bài thơ của một người đàn ông
sẵn sàng bỏ vợ con mình vì
dám làm ồn trong phòng làm việc của hắn. Đây là những bài thơ
của một người đàn ông sẵn sàng giết mẹ mình để thừa kế
gia tài. Đây là những bài thơ của một người đàn ông
như Plato, nàng nói, hàm ý điều gì đó tôi chẳng
hiểu nhưng
đằng nào cũng xúc phạm tôi. Đây là những bài thơ của một người đàn ông
người thà ngủ với chính mình hơn là ngủ với đàn bà,
Nàng nói. Đây là những bài thơ của một người đàn ông
với đôi mắt như một con dao bào, với đôi tay như tay một kẻ móc túi
dệt bằng nước và logic
và cơn đói, không có sợi dây yêu thương nào trong chúng. Đó là
những bài thơ vô tình như tiếng chim hót, vô nghĩa
như những lá cây du, và nếu có yêu, chúng chỉ yêu
bầu trời xanh rộng và không khí và ý tưởng
về những lá cây du. Nàng nói, sự tự ái là một kết thúc,
và không phải một sự khởi đầu. Tình yêu có nghĩa là tình yêu
của những gì được hát lên, không phải của bài hát hay của sự ca hát.
Những bài thơ này, nàng nói….
Em, hắn nói,
đẹp lắm.
Đó không phải là tình yêu, nàng nói, đúng là thế thật.
——–
Phan Quỳnh Trâm dịch từ “These Poems, She Said” của Robert Bringhurst
https://www.poetryfoundation.org/poems/48730/these-poems-she-said