Cioran Bàn Về Tự Tử | Cioran On Suicide – E.M. Cioran

Nếu không có ý tưởng về việc tự tử tôi hẳn đã giết chính mình.

Sự ám ảnh về việc tự tử là đặc điểm của người không thể sống mà cũng chẳng thể chết, và sự lưu tâm của họ chẳng bao giờ lạc hướng khỏi sự bất khả nhân đôi này.

Mong ước được chết là mối quan tâm duy nhất của tôi; vì nó tôi đã hy sinh mọi thứ, kể cả cái chết.

Một quyển sách là một cuộc tự tử bị hoãn lại.

Những tác phẩm của chúng ta, dù đó là gì, xuất phát từ sự bất lực của chúng ta với việc giết người khác hoặc giết chính chúng ta.

Khi người ta đến nói với tôi rằng họ muốn tự tử, tôi nói với họ, “Có gì mà phải vội? Anh có thể tự tử bất kỳ lúc nào anh muốn. Hãy bình tĩnh lại. Tự tử là một hành động tích cực.” Và thế là họ bình tâm lại.

Không đáng để bạn phải tự giết mình, bởi vì bạn luôn tự giết mình quá trễ.

Hãy nói cho tôi biết bạn muốn chết như thế nào, và tôi sẽ nói cho bạn biết bạn là ai.

Chúng ta chỉ thấy khiếp sợ về tương lai khi chúng ta không chắc là chúng ta có thể tự giết mình khi chúng ta muốn.

Nếu như cái chết chỉ có những khía cạnh tiêu cực, chết sẽ là một hành động không thể kiểm soát được.

Sẽ tốt biết mấy nếu người ta có thể chết bằng cách ném mình vào một khoảng không vô hạn.

Bạn chỉ giết mình khi, trong những khía cạnh nào đó, bạn luôn ở ngoài mọi thứ.

Nếu khi còn trẻ, bố mẹ tôi đã không tài trợ cho chứng mất ngủ của tôi, tôi chắc hẳn đã tự giết mình.

Hãy giết mình chỉ vì những gì bạn là, vâng, nhưng không phải vì tất cả nhân loại sẽ nhổ vào mặt bạn

Tại sao tôi không tự giết mình? Nếu tôi biết chính xác những gì ngăn tôi làm thế, tôi sẽ chẳng còn câu hỏi nào để tự hỏi mình bởi vì chắc hẳn tôi đã trả lời được tất cả.

Việc bác bỏ sự tự tử: chẳng lẽ nó không trang nhã khi chối bỏ một thế giới mà lúc nào cũng sẵn sàng để phục vụ cho nỗi u sầu của chúng ta.

Tự tử là một thành tựu bất ngờ, một sự giải thoát nhanh như sét đánh: đó là niết bàn nhờ bạo lực.

Sắt và thứ không khí không thể thở được trong thế giới này lấy hết của chúng ta khỏi mọi thứ, trừ quyền tự do để giết chính chúng ta, vì sự tụ do này đã đem lại cho chúng ta sức mạnh và lòng tự hào để chiến thắng những gánh nặng chôn vùi chúng ta.


Phan Quỳnh Trâm tuyển dịch từ những bản dịch tiếng Anh sau đây của Cioran: A Short History of Decay (1949), All Gall Is Divided (1952), History & Utopia (1960), The New Gods (1969), The Trouble With Being Born (1973), Anathemas and Admirations (1987)

Without the idea of suicide I would have surely killed myself.

The obsession with suicide is characteristic of the man who can neither live nor die, and whose attention never swerves from this double impossibility.

The desire to die was my one and only concern; to it I have sacrificed everything, even death.

A book is a suicide postponed.

Our works, whatever they may be, derive from our incapacity to kill or to kill ourselves.

When people come to me saying they want to kill themselves, I tell them, “What’s your rush? You can kill yourself any time you like. So calm down. Suicide is a positive act.” And they do calm down.

It is not worth the bother of killing yourself, since you always kill yourself too late.

Tell me how you want to die, and I’ll tell you who you are.

We dread the future only when we are not sure we can kill ourselves when we want to.

If death had only negative aspects, dying would be an unmanageable action.

How good would it be if one could die by throwing oneself into an infinite void.

You kill yourself only if, in some respects, you have always been outside of it all.

If, in my youth, my parents had not financed my insomnias, I should surely have killed myself.

Kill yourself because of what you are, yes, but not because all humanity would spit in your face!

Why donʼt I kill myself? If I knew exactly what keeps me from doing so, I should have no more questions to ask myself since I should have answered them all.

Only optimists commit suicide, optimists who no longer succeed at being optimists. The others, having no reason to live, why would they have any to die?

The refutation of suicide: is it not inelegant to abandon a world which has so willingly put itself at the service of our melancholy

Suicide is a sudden accomplishment, a lightning-like deliverance: it is nirvana by violence.

Irons and the unbreathable air of this world strip us of everything, except the freedom to kill ourselves; and this freedom grants us a strength and pride to triumph over the loads which overwhelm us.

Leave a Reply

Fill in your details below or click an icon to log in:

WordPress.com Logo

You are commenting using your WordPress.com account. Log Out /  Change )

Facebook photo

You are commenting using your Facebook account. Log Out /  Change )

Connecting to %s