Rạng Đông | Dawn – Jorge de Sena

Jorge de Sena (1919–1978) được xem là một trong những nhà thơ quan trọng nhất của Bồ Đào Nha trong nửa sau thế kỷ 20. Ông cũng là một nhà văn, một kịch tác gia, một dịch giả và một người viết tiểu luận xuất sắc.
Trong lãnh vực nghiên cứu, ông là một học giả nổi tiếng về Fernando Pessoa, một trong những hiện tượng văn học độc đáo nhất của Bồ Đào Nha. Mặc dù được sinh ra và lớn lên ở Bồ Đào Nha, vì lý do chính trị, ông sang sống lưu vong ở Brazil từ năm 1959 và từ năm 1965 ông đến sống tại Mỹ cho đến ngày qua đời.

RẠNG ĐÔNG

Chúng ta phải để lại trên mặt đất cỏ dại và những nồi buồn,
và trên mặt nước để lại nỗi đắng cay của đời sống.
Chúng ta nên, khi chết, mang theo với chúng ta lòng khao khát
và ý thức về sự tồn tại của chúng ta, khi vươn tới bãi lầy
dưới những vùng nước sâu nhất,
sẽ vẫn mơn mởn như niềm hy vọng lâu đời vĩnh cửu
trên những cánh đồng cay đắng đã ra hoa.
Chúng ta phải để lại những thân cây trên mặt đất thẳng đứng,
và, của thịt da run rẩy, những hang động xuẩn ngốc
giờ đây sẽ dành cho kẻ khác và cho những ngọn núi
mà tuyết sẽ bao phủ với sự vắng mặt lạnh lẽo của chúng,
để mang trong xương cốt bền bỉ của chúng ta
một chút gì không rõ của sự an nghỉ yên bình.
Và trên mặt nước hãy để lại nỗi đắng cay của đời sống.


Nguyên tác tiếng Bồ Đào Nha. Phan Quỳnh Trâm dịch từ bản dịch tiếng Anh http://content.cdlib.org/view?docId=hb4q2nb2px;NAAN=13030&doc.view=frames&chunk.id=div00012&toc.depth=1&toc.id=&brand=calisphere

MADRUGADA

One must leave on earth the weeds and sorrows,
and on the water’s surface leave the gall of life.
We should, when dead, take with us the desire
and sense of our existence which, while reaching
out beyond the mire below the deepest waters,
shall be as green as age-old hope eternal
upon the bitter meadows now in bloom.
One must leave the trees on earth erect,
and, of trembling flesh, the foolish caverns,
destined now for other and for mountains
which snows will cover with their chilly absence,
to carry in our high resistant bones
an unknown particle of tranquil peace.
And on the water’s surface leave the gall of life.

Leave a comment