Peter Boyle là một nhà thơ và dịch giả quen thuộc của Úc. Hai tập thơ đầu tiên của ông, Coming home from the world (1994), The Blue Cloud of Crying (1997) nhận được nhiều giải thưởng quan trọng của Úc, như giải thưởng văn học của Thủ hiến New South Wales 1995, giải thưởng Hội đồng sách quốc gia (National Book Council Banjo Award) và giải South Australian Festival Award. Tập Apocrypha (2009) được giải thưởng văn học của Thủ hiến Queensland năm 2010 và ACT Judith Wright Poetry Award. Ông đã được mời tham dự đọc thơ ở Pháp, Canada, Colombia, Venezuela, Nicaragua, Macedonia… và thơ của ông cũng được dịch sang tiếng Pháp, Tây Ban Nha, Trung Quốc và Thuỵ Điển. Ngoài sáng tác, Peter Boyle còn dịch và cho xuất bản khá nhiều thơ và tuyển tập thơ của Federico García Lorca, César Vallejo, Luis Cernuda, Pierre Reverdy, René Char, Juan Garrido-Salgad và Yves Bonnefoy… từ tiếng Tây Ban Nha và tiếng Pháp sang tiếng Anh. Năm 2013, ông được trao giải thưởng của Thủ hiến New South Wales cho dịch thuật. Tập thơ mới nhất của ông, Ghostspeaking, được Vagabond xuất bản năm 2016, được giới phê bình đánh giá cao.
—
Khí Chất Của Bài Thơ
Bài thơ du hành trước người lữ khách không lâu.
Nó nhận phòng ở quán trọ,
hạ màn xuống,
pha trà.
Người lữ khách giận dữ vì những chuyến bay chậm trễ,
phải nán lại
bởi hành lý bị thất lạc,
sũng ướt vì cơn mưa bất thường trong một
buổi tối xối xả của mùa hạn hán.
Bài thơ ngồi và đợi,
sưởi ấm căn phòng,
sắp đặt mọi thứ để nó trông như một sự chào đón.
Lúc nào đó sau nửa đêm
người lữ khách vặn chìa khoá
và ánh sáng của một vẻ đẹp
nào đó không thể hiểu được
làm khô hơi ẩm phiền muộn
trên da của hắn.
—
Phan Quỳnh Trâm dịch từ “Aura of the poem” trong Peter Boyle, Ghostpeaking (Sydney: Vagabond Press, 2016)
—
Aura of the poem
The poem travels just ahead of the traveller.
It checks in for the night,
lowers the blinds,
makes tea.
The traveller gets angry with the flight delays,
is held up
by missing baggage,
gets soaked to the skin by
the unpredictable downpour of the one
torrential evening of the dry spell.
The poem sits and waits,
warms the room,
arranges all to make it welcoming.
Sometime after midnight
the traveller turns the key
and the glow of some
unfathomable beauty
dries the anguished moisture
on his skin.