Trí thông minh chỉ khởi sắc ở những thời đại mà đức tin tàn lụi.
Một anh hùng đúng nghĩa chiến đấu và chết nhân danh số phận của hắn, không phải nhân danh một niềm tin.
Xã hội: địa ngục của các đấng cứu thế!
Xã hội không phải là một căn bệnh, nó là một thảm hoạ. Thật là một phép lạ ngu xuẩn khi người ta có thể sống trong nó.
Bằng cách tích luỹ những điều phi bí ẩn và chiếm độc quyền những sự vô nghĩa, Cuộc Sống gây ra nhiều niềm kinh hãi hơn cả cái chết – chính Cuộc Sống mới là một bí ẩn lớn.
Triết học: sự âu lo bâng quơ; ẩn náu giữa những tư tưởng bị thiếu máu.
Tư tưởng cũng là một lời nói dối chẳng khác gì tình yêu hay đức tin.
Nếu như chúng ta có đủ can đảm đến đối mặt với những mối hồ nghi mà chúng ta rụt rè nhận thức về bản thân mình, chẳng ai trong chúng ta có thể thốt ra chữ “Tôi” mà không cảm thấy xấu hổ.
Mỗi chúng ta được sinh ra với một phần của sự thuần khiết, được định sẵn để bị huỷ hoại bởi sự bán buôn của chúng ta với nhân loại.
Trong mỗi con người có một nhà tiên tri đang ngủ, và khi hắn thức giấc thì thế giới lại ác độc thêm một chút.
Con người bắt đầu lại từ đầu mỗi ngày, bất chấp những gì hắn biết, chống lại những gì hắn biết.
Sống có nghĩa là tin và hy vọng – nghĩa là nói dối và tự dối mình.
Cuộc sống chỉ đơn thuần là một cuộc ẩu đả trên địa hình chưa có trên bản đồ.
Cuộc sống chỉ là khả thể bởi những khiếm khuyết của trí tưởng tượng và của trí nhớ của chúng ta.
Miễn là con người được bảo vệ bởi sự điên rồ, hắn sẽ hoạt động và sẽ khởi sắc, nhưng khi hắn tự giải phóng mình khỏi sự chuyên chế có hiệu quả của những ý tưởng cố định, hắn sẽ bị lạc lối, huỷ hoại.
Chúng ta chết tương ứng với những từ ngữ chúng ta quẳng ra xung quanh mình.
===
Phan Quỳnh Trâm trích dịch từ bản dịch tiếng Anh của Richard Howard trong E.M. Cioran, A Short History of Decay, Arcard Publishing, New York, 2012.
===
Intelligence flourishes only in the ages when belief withers.
The true hero fights and dies in the name of his destiny, and not in the name of a belief.
Society: an inferno of saviors!
Society is not a disease, it is a disaster. What a stupid miracle that one can live in it.
By dint of accumulating non-mysteries and monopolizing non-meanings, Life inspires more dread than death — it is Life which is the great unknown.
Philosophy: impersonal anxiety; refuge among anemic ideas.
Thought is as much a lie as love or faith.
At different degrees, everything is pathology, except for indifference.
If we had the courage to confront the doubts we timidly conceive about ourselves, none of us would utter an ‘I’ without shame.
The longing to become a source of events affects each man like a mental disorder or a desired malediction.
Each of us is born with a share of purity, predestined to be corrupted by our commerce with mankind.
In every man sleeps a prophet, and when he wakes there is a little more evil in the world.
Man starts over again every day, in spite of all he knows, against all he knows.
Life is merely a fracas on an unmapped terrain.
Nothing proves that we are more than nothing.
So long as man is protected by madness, he functions and flourishes, but when he frees himself from the fruitful tyranny of fixed ideas, he is lost, ruined.
To Live signifies to believe and hope — to lie and to lie to oneself.
Life is possible only by the deficiencies of our imagination and memory.
We die in proportion to the words we fling around us.