Lịch Sử Ngắn Về Sự Điêu Tàn – A Short History Of Decay – Cioran

 

decay-3

Một nền văn minh bắt đầu suy tàn khi Cuộc Sống là nỗi ám ảnh duy nhất của nó.

Chúng ta sợ hãi sự tàn ác của cái khả dĩ.

Bức màn của vũ trụ đã bị nhậy ăn, và qua những lỗ hổng của nó chúng ta không thấy gì ngoài mặt nạ và ma quỉ.

Bất kỳ ai nhân danh những người khác đều là một kẻ mạo danh.

Khi toàn bộ một quốc gia, ở những mức độ khác nhau, kiếm tìm những cảm giác lạ, khi sự tinh tế của vị giác phức tạp hoá những phản xạ của nó, nó sẽ đạt đến một độ ưu việt chí tử. Sự phân huỷ không gì khác hơn là bản năng trở nên ô uế bởi hành vi của ý thức.

Lịch sử chỉ là sự trớ trêu đang di chuyển, là sự chế nhạo của Tư Duy qua con người và sự kiện. Hôm nay niềm tin này chiến thắng; Ngày mai, bị bại trận, nó sẽ bị sa thải và bị thay thế; những ai đã tin theo nó cũng sẽ đi theo nó trong sự thất bại. Rồi đến thế hệ khác: niềm tin cũ sẽ được hồi sinh; những di tích bị phá huỷ sẽ được xây dựng lại… cho đến khi chúng diệt vong lần nữa.

Chúng ta có nên xem trọng lịch sử, hay chỉ nên đứng bên lề như một khán giả? Chúng ta phải xem nó như một nỗ lực hướng đến một mục đích hay như một một trò chơi của một tia sáng bừng lên hay mờ dần một cách không cần thiết và cũng chẳng có lý do. Câu trả lời tuỳ thuộc vào mức độ ảo tưởng của chúng ta về con người, vào sự hiếu kỳ của chúng ta để tìm hiểu cách phân giải hỗn hợp của điệu Valse và lò mổ, cái tạo ra và kích thích sự trở thành của hắn.

Mỗi nền văn minh đại diện cho một câu trả lời cho những câu hỏi mà vũ trụ đề ra: nhưng bí ẩn vẫn còn nguyên vẹn; những nền văn minh mới, với những điều kỳ lạ mới, sẽ đến thử vận may của chúng, cũng một cách vô ích như thế, mỗi nền văn minh chỉ đơn thuần là một hệ thống của những sai lầm…

Nét quyến rũ của sự thống khổ của một nền văn minh, sau khi nó đã đối diện với mọi vấn đề và, một cách kỳ diệu, biến dạng chúng, tạo ra nhiều cám dỗ hơn là sự ngu dốt bất khả xâm phạm mà từ đó nền văn minh đã bắt đầu.

Trong chính nó, mỗi ý tưởng thì trung lập, hoặc nên trung lập; nhưng con người sinh động hoá các ý tưởng, chiếu vào chúng những ngọn lửa và những khiếm khuyết, biến chúng thành những niềm tin, chúng chiếm vi trí trong thời gian, mang hình trạng của sự kiện, quỹ đạo được hoàn thành, từ lô-gic cho đến chứng động kinh… nơi sinh ra những tư tưởng, học  thuyết và những trò hề đẫm máu.

Chúng ta thay đổi những ý tưởng của chúng ta như thay cà vạt.

===
Phan Quỳnh Trâm trích dịch từ bản dịch tiếng Anh của Richard Howard trong E.M. Cioran, A Short History of Decay, Arcard Publishing, New York, 2012.
===

A civilization begins to decline the moment Life becomes its sole obsession.

We are afraid of the enormity of the possible.

The curtain of the universe is moth-eaten, and through its holes we see nothing now but mask and ghost.

Anyone who speaks in the name of others is always an imposter.

When an entire nation, at various levels, is in search of rare sensations, when, by the subtleties of taste, it complicates its reflexes, it has acceded to a fatal pitch of superiority. Decadence is merely instinct gone impure under the action of consciousness

History is irony on the move, the Mind’s jeer down through men and events. Today this belief triumphs; Tomorrow, vanquished, it will be dismissed and replaced: those who accepted it will follow it in its defeat Then comes another generation: the old belief is revived; its demolished monuments are reconstructed . . . until they perish yet again.

Must we take history seriously, or stand on the sidelines as a spectator? Are we to see it as a struggle toward a goal or the celebration of a light which intensifies and fades with neither necessity nor reason? The answer depends on our degree of illusion about man, on our curiosity to divine the way in which will be resolved that mixture of waltz and slaughterhouse which composes and stimulates his becoming.

Each civilization represents an answer to the questions the universe proposes; but the mystery remains intact; new civilizations, with new curiosities, will come to try their luck, quite as vainly, each of them being merely a system of mistakes…

The charm of agony surrounding a civilization, after it has confronted every problem and marvellously warped them, offers more seductions than the inviolate ignorance by which that civilization began.

In itself, every idea is neutral, or should be; but man animates ideas, projects his flames and flaws into them; impure, transformed into beliefs, ideas take their place in time, take shape as events: the trajectory is complete, from logic to epilepsy . . . whence the birth of ideologies, doctrines, deadly games

We change ideas like neckties.

Leave a Reply

Fill in your details below or click an icon to log in:

WordPress.com Logo

You are commenting using your WordPress.com account. Log Out /  Change )

Twitter picture

You are commenting using your Twitter account. Log Out /  Change )

Facebook photo

You are commenting using your Facebook account. Log Out /  Change )

Connecting to %s