
Mấy năm nay tôi mua sách khá nhiều. Đến nay tủ sách của tôi có trên 2000 cuốn (so với nhiều bạn bè tôi biết thì con số đó chẳng ăn thua gì). Tuy nhiên, bận bịu quá tôi đọc vẫn chưa hết. Nhiều lúc thấy cũng áy náy. Tự dặn mình là không mua nữa , vậy mà mỗi cuối tuần ra Glebe uống café, tôi lại tha về vài cuốn. Con đường chính Glebe Point Road ở Glebe nhỏ và hẹp nhưng có ít nhất là 5 hiệu sách, trong đó có 3 hiệu sách có những đầu sách rất hợp “gout” với tôi, nhất là về thơ và lý thuyết văn học. Những ai mê sách đều dễ dàng hiểu được cái cám dỗ và lạc thú của chuyện mua được cuốn sách hay là như thế nào nên tôi cũng chẳng cần phải nói thêm. Nhớ trong cuốn “This Craft of Verse”, Borges nêu lên một ý thật dễ thương: “Mỗi khi bước vào một hiệu sách và tìm thấy một cuốn sách tôi yêu thích, tôi tự nhủ, “Thật đáng tiếc, tôi không thể mua cuốn sách đó, vì tôi đã có một cuốn ở nhà. ” Áy náy thì áy náy, tôi cứ tha sách về, rồi lại khệ nệ mua tủ sách về rồi hì hục ngồi ráp. Rồi lại xếp sách lên kệ và buổi tối trước khi ngủ nằm ngắm mấy tủ sách của mình rồi lại vừa vui sướng vừa… tiếp tục áy náy. Cho đến gần đây đọc báo tôi bắt gặp một câu nói của Umberto Eco, người có một gia tài sách khổng lồ đến trên 50,000 cuốn, “những cuốn sách chưa đọc có giá trị hơn những cuốn sách đã đọc rồi”, tôi có cảm tưởng như được… giác ngộ. Chính những cuốn sách mình có nhưng chưa đọc lúc nào cũng nhắc nhở mình về những kiến thức mình chưa biết, những chân trời mình chưa tới, những con đường mình chưa từng đặt chân lên, từ đó, mình vừa khiêm tốn hơn lại vừa nung nấu ý muốn tìm hiểu hơn. Sự vắng mặt của những cuốn sách chưa đọc dễ khiến người ta tự tin và tự mãn. Mà trong lãnh vực học thuật cũng như viết lách, không có gì nguy hiểm cho bằng cảm giác tự mãn. Trong cùng một bài báo, sau khi nhắc đến kinh nghiệm mua sách và đọc sách với nhận định của Umberto Eco nhắc ở trên, tác giả nhắc đến chữ “Tsundoku” trong tiếng Nhật: nghĩa là việc mua sách về mà không đọc, và chồng chất lên những cuốn sách không được đọc khác”. Đó, mua sách về mà không đọc cũng là cả một nghệ thuật chứ chẳng phải chuyện đùa.
P.S: Tiếng Nhật thật tinh tế, trước khi chết thế nào tôi cũng phải học.
Cảm ơn PQT.
Tôi rất thích đoạn sau đây (vì tôi cũng mua một số sách mình nhưng chưa có thời giờ nghiền ngẫm chúng) : “Chính những cuốn sách mình có nhưng chưa đọc lúc nào cũng nhắc nhở mình về những kiến thức mình chưa biết, những chân trời mình chưa tới, những con đường mình chưa từng đặt chân lên, từ đó, mình vừa khiêm tốn hơn lại vừa nung nấu ý muốn tìm hiểu hơn. Sự vắng mặt của những cuốn sách chưa đọc dễ khiến người ta tự tin và tự mãn. Mà trong lãnh vực học thuật cũng như viết lách, không có gì nguy hiểm cho bằng cảm giác tự mãn”.
LikeLiked by 4 people