
Nhìn mấy con mèo con
trong nhà Hoàng Ngọc-Tuấn
tự dưng muốn làm một bài thơ
về mèo
Chợt nhớ “con mèo ngái ngủ” trong thơ Nguyên Sa
con mèo đồng hành cùng “chó ốm”
và người tình
cách đây hơn nửa thế kỷ
bây giờ đã nhạt
Lại nhớ những con mèo mạnh mẽ và dịu dàng trong bài “Les chats” của Baudelaire
“Les chats puissants et doux, orgueil de la maison”
Lévi-Strauss và Jakobson đã từng phân tích
Bài viết của họ còn nổi tiếng hơn cả bài thơ
vốn đã nổi tiếng
về mèo
Rồi nhớ đến bức tượng The Cat của Giacometti
dài và đẹp như một nét chữ thảo
của Tàu
(hai chữ “nhân” 人 bị phạt ngang đầu?)
rất lạ
mà mình từng ngắm ở New York

Cũng hiện về trong ký ức
hình ảnh “con mèo khờ, chờ bàn tay nâng đỡ” trong nhạc Phạm Duy
mình từng hát hồi nhỏ
nhưng lời nhạc, đọc như thơ, lại thấy sáo
chả cần nhớ nữa
Quay lại nhìn những con mèo chưa mở mắt
nghĩ tới những con người cũng chưa mở mắt
nhưng giật mình, thấy, liên tưởng như thế
thì thật tội nghiệp cho những con mèo
Rồi nhìn lại bài thơ
dù ngập giữa lũ-bùn-đỏ mèo
thực và ảo
ngoài đời và trong trí nhớ
vẫn chưa phải bài thơ mình định viết
Phan Quỳnh Trâm