Aserrín, aserrán – Julio Cortazar

ASERRÍN, ASERRÁN (*)

Họ bắt đầu gỡ tẩu thuốc ra khỏi miệng hắn.
Đôi giày thì hắn tự cởi ra, ngay sau khi người đàn ông mặc đồ trắng nhìn xuống.
Họ lấy đi ý niệm về ngày sinh, những que diêm và cà vạt, đàn chim bồ câu trên nóc nhà hàng xóm, Alicia. Điện thoại bàn, chiếc quần tây.
Hắn giúp cởi áo khoác và lấy ra những chiếc khăn tay, khăn choàng cổ. Để đề phòng, họ lấy đi những chiếc gối đệm trong phòng khách và cả ý niệm Erza Pound không phải là một nhà thơ lớn.
Hắn tự nguyện trao cho họ cặp kính cận, kính lưỡng tiêu và kính mát. Kính mặt trăng thì hắn gần như chưa từng dùng qua và thậm chí cũng chưa từng thấy.
Họ lấy đi bảng chữ cái và cơm gà, người em gái đã chết khi mười tuổi, chiến tranh Việt Nam và những đĩa nhạc của Earl Hines. Khi họ lấy đi những gì hắn đã mất – những thứ đó thì mất nhiều thời gian, nhưng rồi họ cũng lấy chúng đi -, hắn bắt đầu cười lớn.
Họ cũng lấy đi cả tiếng cười và người đàn ông mặc đồ trắng chờ đợi, bởi vì ông ta có đủ tất cả thời giờ cần thiết.
Cuối cùng hắn hỏi xin bánh mì và họ đưa hắn, hắn hỏi xin pho mát và họ đưa hắn một miếng xương.
Tất cả những gì diễn ra sau đó thì bất kỳ đứa trẻ nào cũng biết, hãy hỏi chúng.


(*) Aserrín, Aserrán Là một bài hát tiếng Tây Ban Nha dành cho trẻ em. Có nhiều lời khác nhau ở Tây Ban Nha và Nam Mỹ. Bài hát này thường được dùng để hát kèm theo một trò chơi, trong đêm lễ huyền diệu San Juan, được tổ chức vào ngày 23 tháng 6. https://www.youtube.com/watch?v=fe2xikVQDJg

Phan Quỳnh Trâm dịch từ nguyên tác tiếng Tây Ban Nha “Aserrín, aserrán” của Julio Cortazar trong La Mano de la Hormiga, do Antonio Fernández Ferrer biên tập (Fugaz, 2003)

ASERRÍN, ASERRÁN

Empezaron por quitarle la pipa de la boca.
Los zapatos se los quitó él mismo, apenas el hombre de blanco miró hacia abajo.
Le quitaron la noción del cumpleaños, los fósforos y la corbata, la bandada de palomas en el techo de la casa vecina, Alicia. El disco del teléfono, los pantalones.
Él ayudó a salirse del saco y los pañuelos. Por precaución le quitaron los almohadones de la sala y esa noción de que Ezra Pound no era un gran poeta.
Les entregó voluntariamente los anteojos de ver cerca, los bifocales y los de sol. Los de luna casi no los había usado y ni siquiera los vieron.
Le quitaron el alfabeto y el arroz con pollo, su hermana muerta a los diez años, la guerra del Vietnam y los discos de Earl Hines. Cuando le quitaron lo que faltaba —esas cosas llevan tiempo, pero también se lo habían quitado—, empezó a reírse.
Le quitaron la risa y el hombre de blanco esperó, porque él sí tenía todo el tiempo necesario.
Al final pidió pan y no le dieron, pidió queso y le dieron un hueso.
Lo que sigue lo sabe cualquier niño, pregúntele

Leave a Reply

Fill in your details below or click an icon to log in:

WordPress.com Logo

You are commenting using your WordPress.com account. Log Out /  Change )

Facebook photo

You are commenting using your Facebook account. Log Out /  Change )

Connecting to %s