Sau cuộc chiến tranh nguyên tử gần nhất, loài người và nền văn minh biến mất. Toàn bộ trái đất như một sa mạc bị cháy thành than. Ở một vùng nào đó ở phương Đông có một cậu bé, con trai một phi hành gia, sống sót. Đứa trẻ tự nuôi sống mình bằng các loại thảo mộc và ngủ trong một hang động. Trong một thời gian dài, vẫn còn choáng váng vì sự khủng khiếp của thảm hoạ, cậu bé chỉ khóc và gọi tên cha mình. Sau khi ký ức của cậu mờ đi, tan rã, trở nên thất thường và thay đổi như một giấc mơ; nỗi kinh hoàng của cậu biến thành một nỗi sợ mơ hồ. Có những lúc cậu nhớ lại hình ảnh của bố, mỉm cười với cậu hay khuyên răn cậu, hoặc bay lên con tàu vũ trụ của ông, bọc trong lửa và tiếng ồn, rồi biến mất trong những cụm mây. Thế rồi, phát điên vì cô độc, cậu quỳ xuống và cầu xin ông quay trở lại.
Khi đó mặt đất lại được bao phủ bởi cây cối; những cây nhỏ thì có đầy hoa và những cây lớn thì có đầy trái. Đứa trẻ, giờ đây đã là một chàng trai, bắt đầu khám phá đất nước. Một ngày nọ, chàng thấy một chú chim. Ngày khác, một con sói. Ngày khác nữa, bất ngờ, chàng thấy mình ở trước mặt một cô gái cũng trạc tuổi chàng, và cũng như chàng, sống sót sau sự tàn phá của chiến tranh nguyên tử.
– Bạn tên gì? – Chàng hỏi nàng.
– Eva – cô gái nói. Còn bạn?
– Adam.
—
Phan Quỳnh Trâm dịch từ nguyên tác tiếng Tây Ban Nha “Génesis”
—
GÉNESIS
Con la última guerra atómica, la humanidad y la civilización desaparecieron. Toda la tierra fue como un desierto calcinado. En cierta región de Oriente sobrevivió un niño, hijo del piloto de una nave espacial. El niño se alimentaba de hierbas y dormía en una caverna. Durante mucho tiempo, aturdido por el horror del desastre, solo sabía llorar y clamar por su padre. Después sus recuerdos se oscurecieron, se disgregaron, se volvieron arbitrarios y cambiantes como un sueño; su horror se transformó en un vago miedo. A ratos recordaba la figura de su padre, que le sonreía o lo amonestaba, o ascendía a su nave espacial, envuelta en fuego y en ruido, y se perdía entre las nubes. Entonces, loco de soledad, caía de rodillas y le rogaba que volviese.
Entretanto la tierra se cubrió nuevamente de vegetación; las plantas se cargaron de flores; los árboles, de frutos. El niño, convertido en un muchacho, comenzó a explorar el país. Un día, vio un ave. Otro día vio un lobo. Otro día, inesperadamente, se halló frente a una joven de su edad que, lo mismo que él, había sobrevivido a los estragos de la guerra atómica.
-¿Cómo te llamas? -le preguntó.
-Eva -contestó la joven-. ¿Y tú?
-Adán.