Thời Giờ Rảnh Rỗi | Tiempo Libre – Guillermo Samperio

Guillermo Samperio, nhà văn người Mexico, sinh ngày 22 tháng 10, 1948 và vừa mới qua đời ngày 14 tháng 12 năm 2016 do một cơn đau tim. Ông là tác giả của hơn 50 tập truyện ngắn, tiểu luận, truyện thiếu nhi và thơ và cũng đã nhận được không ít giải thưởng văn học cho các tác phẩm ấy. Sách của ông cũng được dịch sang nhiều thứ tiếng và được đem vào các tuyển tập cùng với các tác giả kỳ cựu của Nam Mỹ như Julio Cortazar, Jorge Luis Borges, Eduardo Galeano, Guillermo Cabrera Infante…

THỜI GIỜ RẢNH RỖI

Mỗi buổi sáng tôi đều mua một tờ báo và mỗi buổi sáng, khi đọc nó, những ngón tay của tôi đều bị vấy mực. Chẳng bao giờ tôi quan tâm đến chuyện chúng bị vấy bẩn, miễn là tôi được cập nhật tin tức mỗi ngày. Nhưng sáng nay tôi cảm thấy vô cùng khó chịu khi vừa chạm vào tờ báo. Tôi nghĩ nó chỉ là một trong những lần chóng mặt thường xảy ra với tôi. Tôi trả tiền cho tờ nhật báo và trở về nhà. Vợ tôi đã rời nhà để đi chợ. Tôi ngồi vào cái ghế ưa thích cùa mình, châm điếu thuốc và bắt đầu đọc trang đầu tiên. Sau khi đọc tin một chiếc máy bay bị rớt, tôi lại cảm thấy khó chịu; tôi nhìn những ngón tay và tôi thấy chúng lem luốc mực hơn mọi lần. Với một cơn đau đầu khủng khiếp, tôi vào phòng tắm, từ tốn rửa tay và, trấn tĩnh lại, tôi quay về ghế ngồi. Khi sắp nhặt điếu thuốc lên, tôi phát hiện một đốm đen phủ lấy những ngón tay cùa tôi. Ngay lập tức tôi quay lại phòng tắm, tôi chà bằng bàn chải, đá bọt và, cuối cùng, rửa nó bằng thuốc tẩy; nhưng nỗ lực của tôi vô ích, bởi vết mực đã lớn dần lên và xâm lấn đến tận khuỷu tay. Lúc này, lo lắng nhiều hơn là bực bội, tôi gọi bác sĩ và ông đề nghị tốt hơn hết là tôi nên đi du lịch, hoặc đi ngủ. Sau đó, tôi gọi đến toà soạn báo để bày tỏ sự kháng nghị hùng hồn nhất của tôi; giọng một phụ nữ trả lời điện thoại, nhưng cô chỉ chửi rủa tôi và xử sự với tôi như thể tôi là một thằng điên. Trong lúc nói chuyện điện thoại, tôi nhận ra rằng, thật ra nó không phải là một vết bẩn, mà là một chuỗi của vô số những con chữ nhỏ xíu, đè lên nhau, như một bầy những con kiến đen sống động. Khi tôi cúp điện thoại, những chữ cái đã tiến đến tận thắt lưng. Hoảng sợ, tôi chạy đến cửa ra vào; nhưng, trước khi có thể mở cửa ra, chân tôi khuỵu xuống và tôi ngã sóng soài. Lúc nằm ngửa, tôi phát hiện ra là, ngoài một số lượng lớn những con chữ bây giờ đã bao phủ lấy toàn bộ cơ thể tôi, còn có một bức ảnh nữa. Thế nên tôi nằm ở đó vài tiếng cho đến khi tôi nghe tiếng cửa mở. Tôi khó có thể hiểu được chuyện gì đang xảy ra, nhưng tôi nghĩ cuối cùng cứu nhân của tôi đã tới. Vợ tôi bước vào, nhặt tôi lên từ sàn nhà, cặp tôi dưới nách, ngồi xuống chiếc ghế ưa thích của tôi, hờ hững lật tôi ra, và bắt đầu đọc.


Phan Quỳnh Trâm dịch từ nguyên tác tiếng Tây Ban Nha “Tiempo Libre” trong Guillermo Samperio, El hombre de la penumbra (Caracas:
Alfadil, 1991)

TIEMPO LIBRE

Todas las mañanas compro el periódico y todas las mañanas, al leerlo, me mancho los dedos con tinta. Nunca me ha importado ensuciármelos con tal de estar al día en las noticias. Pero esta mañana sentí un gran malestar apenas toqué el periódico. Creí que solamente se trataba de uno de mis acostumbrados mareos. Pagué el importe del diario y regresé a mi casa. Mi esposa había salido de compras. Me acomodé en mi sillón favorito, encendí un cigarro y me puse a leer la primera página. Luego de enterarme de que un jet se había desplomado, volví a sentirme mal; vi mis dedos y los encontré más tiznados que de costumbre. Con un dolor de cabeza terrible, fui al baño, me lavé las manos con toda calma y, ya tranquilo, regresé al sillón. Cuando iba a tomar mi cigarro, descubrí que una mancha negra cubría mis dedos. De inmediato retorné al baño, me tallé con zacate, piedra pómez y, finalmente, me lavé con blanqueador; pero el intento fue inútil, porque la mancha creció y me invadió hasta los codos. Ahora, más preocupado que molesto, llamé al doctor y me recomendó que lo mejor era que tomara unas vacaciones, o que durmiera. Después, llamé a las oficinas del periódico para elevar mi más rotunda protesta; me contestó una voz de mujer, que solamente me insultó y me trató de loco. En el momento en que hablaba por teléfono, me di cuenta de que, en realidad, no se trataba de una mancha, sino de un número infinito de letras pequeñísimas, apeñuzcadas, como una inquieta multitud de hormigas negras. Cuando colgué, las letritas habían avanzado ya hasta mi cintura. Asustado, corrí hacia la puerta de entrada; pero, antes de poder abrirla, me flaquearon las piernas y caí estrepitosamente. Tirado bocarriba descubrí que, además de la gran cantidad de letras-hormiga que ahora ocupaban todo mi cuerpo, había una que otra fotografía. Así estuve durante varias horas hasta que escuché que abrían la puerta. Me costó trabajo hilar la idea, pero al fin pensé que había llegado mi salvación. Entró mi esposa, me levantó del suelo, me cargó bajo el brazo, se acomodó en mi sillón favorito, me hojeó despreocupadamente y se puso a leer.

Leave a Reply

Fill in your details below or click an icon to log in:

WordPress.com Logo

You are commenting using your WordPress.com account. Log Out /  Change )

Twitter picture

You are commenting using your Twitter account. Log Out /  Change )

Facebook photo

You are commenting using your Facebook account. Log Out /  Change )

Connecting to %s