TỤNG CA CHO MỘT CUỘC TÌNH BÍ MẬT
(1904-1973)
Người ta đã đoán được
bí mật của chúng mình,
em biết không:
họ nhìn thấy anh,
nhìn thấy chúng mình,
không điều gì
được nói ra
không, từ đôi mắt em
không, từ giọng nói em, mái tóc em
không, từ tình yêu của em
không một lời nào
vậy mà đột nhiên
họ biết,
họ biết mà không hề biết rằng
họ biết.
Anh vẫy tay tạm biệt và đi về
một hướng khác,
và họ biết
em đang chờ anh.
Hân hoan
anh sống
anh hát
anh mơ
tin
vào bản thân mình.
Người ta nhận ra
cách nào đó,
em là niềm vui của đời anh.
Người ta thấy
qua cái quần đen trĩu nặng của anh
chìa khóa
dẫn đến cánh cửa phòng em,
chìa khóa
dẫn đến giấy viết, đến ánh trăng
giữa mùi hoa nhài
đến bài ca reo lên trong thác nước
Và em, không hề hé môi
nói,
em, pha lê trong suốt
nhắm mắt lại
nựng nịu
con chim cu ngói
rúc mình trong những chiếc lá đen
sự bay bổng
của lồng ngực anh giấu kín
và rồi
một âm,
một giọt
thần tiên
bên tai
thanh âm
dịu dàng của bóng đêm và phấn hoa
và ai
cũng biết điều đó,
yêu dấu của anh:
nó lan truyền
giữa những người đàn ông
trong tiệm sách
và cả những người đàn bà
phía gần chợ,
xoay vòng
quanh
chiếc nhẫn
cuộc tình
bí mật
rất bí mật
của chúng mình.
Hãy cứ mặc nó
lăn đi
qua những con đường
làm kinh động
những bức chân dung
và những bức tường,
hãy cứ để nó đến rồi đi
rồi trở ra
cùng với rau tươi ngoài chợ
Nó có đất
có rễ cây
và trên đó là
hoa thuốc phiện
đôi môi em
hoa thuốc phiện.
Cả bí mật,
chìa khóa,
lời nói được
giữ kín,
của chúng mình,
bóng đen hay
tiếng ai đó
thầm thì
to nhỏ
khi chúng mình vắng mặt –
chỉ là hoa thuốc phiện
hoa thuốc phiện mà thôi
Tình yêu
tình yêu
tình yêu
Ôi! Đóa hoa bí mật,
ngọn lửa
vô hình,
vết cháy
rạng ngời!
—
Phan Quỳnh Trâm dịch từ bản tiếng Anh “Ode to a secret love” của Ken Krabbenhoft, trong Neruda, Odes to Opposites: Bilingual Edition (Boston, MA: Bulfinch Press, 1995).
—
ODE TO A SECRET LOVE
They’ve guessed
our secret,
you know.
They see me,
they see us,
and nothing has been said–
neither your eyes
nor your voice, neither your hair
nor your love have said a word–
but suddenly
they know,
they know without even knowing they know.
I wave goodbye and set off
in another direction,
and they know
you’re waiting for me.
Joyfully
I live
and sing
and dream,
sure
of myself.
They are aware,
somehow,
that you are my joy.
They see through my heavy trousers
the keys
to your door,
the keys
to writing paper, to moonlight
among jasmines,
to the song that sings in the waterfall.
And you without opening your mouth
speaking,
you crystal-clear
closing your eyes
or nursing a red dove
nestled in black leaves,
the flight
of a hidden heart
and then a syllable,
a drop from heaven,
in one’s ear
the soft
sound of shade and pollen,
and everybody knows it,
my love:
it makes the rounds
of men
in bookstores
and women
as well,
and close by the marketplace,
whirling,
the ring
of our
secret
secret
love.
Let it
go
rolling through the streets,
let it take portraits
and walls by surprise,
let it come and go
and pop up with fresh
greens in the market.
It has
soil
and roots
and a poppy on top,
your mouth
a poppy.
Our
entire secret,
our key,
our hidden word,
our shadow or
whisper,
comments
someone
made
when we weren’t around–
it’s just a poppy,
a poppy.
Love
love
love–
O secret flower,
invisible
flame,
bright scar
from the burning brand!
(Pablo Neruda)