ROBERT HASS
(1942~)
Robert Hass, nhà thơ, dịch giả và nhà phê bình, sinh năm 1941 tại San Francisco; tốt nghiệp trường St. Mary’s College và nhận bằng MA và PhD từ trường đại học Stanford, nơi có một thời gian ông đã được học với nhà thơ và nhà phê bình Yvor Winters, người đã ảnh hưởng đến tư tưởng và việc sáng tác của ông sau này. Thơ ông cũng chịu ảnh hưởng của Kenneth Rexroth (được xem như một nhân vật nòng cốt của trào lưu “Phục Hưng San Francisco”), và thường được so sánh với thơ của Gary Snyder và John Ashbery. Robert Hass trả lời trong một cuộc phỏng vấn năm 1981: “Tôi nghĩ nhiều phần sự ảnh hưởng đối với tôi trong thơ là từ thơ.”
Hass đã nhận được nhiều giải thưởng về thơ và về lý luận phê bình, trong đó tập thơ đầu tiên, Field Guide (1972), được trao giải Yale Series of Younger Poets Award, tập thơ thứ hai, Praise (1979): giải William Carlos Williams Award, tập Sun Under Wood (1996): giải National Book Critics Circle Award for Poetry; tập Time and Materials (2008): giải Pulitzer Prize for Poetry (cùng năm với Philip Schultz), v.v. Tuyển tập phê bình đầu tiên của ông năm 1984,Twentieth Century Pleasures: Prose on Poetry, cũng được trao giải National Book Critics Circle Award for Criticism. Ông cũng dịch khá nhiều thơ. Trong gần 20 năm ông đã dịch được 7 tập thơ của Czesław Miłosz (đồng dịch giả và đồng nghiệp của ông ở trường đại học Berkeley), một số bài thơ của Pablo Neruda trong The Essential Neruda: Selected Poems, và đặc biệt là tập thơ Nhật Bản The Essential Haiku: Versions of Basho, Buson, and Issa (1994). Tác phẩm mới nhất của ông là tập The Apple Trees at Olema: New and Selected Poems do nhà Ecco xuất bản vào năm 2010.
Trong những năm 1995-1997, ông được Thư Viện Quốc Hội Mỹ phong tước Thi sĩ Công huân (Poet Laureat). Ông hiện đang dạy tại trường đại học Berkeley và sống tại California cùng với vợ là nhà thơ Brenda Hillman.
Phan Quỳnh Trâm
________
Một câu chuyện về cơ thể
Một khúc tác gia trẻ, khi đang làm việc tại một trại sáng tác mùa hè năm nọ, đã nhìn ngắm bà suốt một tuần lễ. Bà là người Nhật, một họa sĩ, trạc sáu mươi, và chàng nghĩ chàng đã yêu bà. Chàng yêu tác phẩm của bà, và tác phẩm của bà thì giống như cách bà chuyển động cơ thể, cách bà dùng hai bàn tay, cách bà nhìn thẳng vào mắt chàng khi bà đáp lại những câu hỏi của chàng bằng những câu trả lời hóm hỉnh và thâm thuý. Một đêm nọ, cùng đi bộ trở về từ một buổi hoà nhạc, đến trước cửa nhà bà, bà quay về phía chàng và nói: “Tôi nghĩ anh muốn ngủ với tôi. Tôi cũng muốn thế, nhưng tôi phải nói thật với anh là tôi đã trải qua một cuộc nhũ phẫu kép,” và khi chàng không hiểu, bà giải thích: “Tôi bị cắt bỏ cả hai vú.” Niềm rạng rỡ mà chàng đã mang theo trong bụng và lồng ngực — giống như âm nhạc — tàn lụi rất nhanh chóng, và chàng cố gắng nhìn thắng vào mắt bà, nói: “Xin lỗi. Tôi nghĩ là tôi không thể…” Chàng đi bộ xuyên qua rừng thông về phòng của mình, và sáng hôm sau chàng phát hiện một cái chén nhỏ màu xanh trên bậc thềm trước cửa. Nó có vẻ như chứa đầy những cánh hoa hồng, nhưng khi chàng nhặt nó lên, chàng nhận ra những cánh hoa hồng chỉ phủ bên trên, phần còn lại của cái chén — chắc hẳn bà đã quét chúng từ các góc phòng vẽ của bà — thì đầy những xác ong chết .
——————
Robert Hass – Bản dịch của Phan Quỳnh Trâm
Dịch từ nguyên tác “A Story About The Body” của Robert Hass, trong The Oxford book of American poetry, ed. David Lehman (Oxford, UK: Oxford University Press, 2006) 969.
The young composer, working that summer at an artist’s colony, had watched her for a week. She was Japanese, a painter, almost sixty, and he thought he was in love with her. He loved her work, and her work was like the way she moved her body, used her hands, looked at him directly when she made amused and considered answers to his questions. One night, walking back from a concert, they came to her door and she turned to him and said, “I think you would like to have me. I would like that too, but I must tell you that I have had a double mastectomy,” and when he didn’t understand, “I’ve lost both my breasts.” The radiance that he had carried around in his belly and chest cavity — like music — withered very quickly, and he made himself look at her when he said, “I’m sorry. I don’t think I could.” He walked back to his own cabin through the pines, and in the morning he found a small blue bowl on the porch outside his door. It looked to be full of rose petals, but he found when he picked it up that the rose petals were on top; the rest of the bowl — she must have swept them from the corners of her studio — was full of dead bees.
Like this:
Like Loading...
Related