Ăn tối với Trần Tiến Dũng và Trần Tịnh Danh – Phan Quỳnh Trâm

Ấm trà càng pha càng nhạt
Lều bều và lõng bõng thơ
Buổi tối, quán quen trên đường Glebe Point Road
Tôi ngồi giữa những bức tường đầy sẹo
Những bài thơ loang lổ
Cạnh chiếc cầu thang gỗ rất Đường luật
Tôi nhớ đến căn gác lửng của ngôi nhà trên đường Nguyễn Kiệm
Thời còn nhỏ
Đã xa như ca dao
Mùi cà-phê kéo tôi về hiện tại
Quẹt pâté gan ngỗng Pháp lên bánh mì Úc
Trần Tiến Dũng nói về chữ O và chữ A
(như cái đầu và cái miệng của ông)
Tôi lơ mơ nghĩ đến thơ L=A=N=G=U=A=G=E
Nghe Rimbaud thì thầm A đen, E trắng, I đỏ, U xanh…
Nghe Bùi Giáng oang oang Mỹ Tho và Mỹ Thỏ
Tôi suýt buộc miệng gọi: Quỳnh Trẫm!
(Dù chẳng phải để đỡ nhớ!)
Trần Tịnh Danh nói về những con lươn trượt trên xa lộ
Những chiếc hộp sắp tông vào nhau trên đường một chiều
Tôi thì tôi nghĩ đến đường sá như những bài thơ ngoằn ngoèo
Những dấu phẩy màu vàng
Những dấu chấm màu đỏ
Tôi chỉ thích lái xe trên những con đường cao tốc
cao trào của thơ là cao trào của bản nhạc đang mở trong xe
Tôi rú ga theo cường độ của tay người dội xuống phím đàn
Bánh xe làm thơ tự do
Không phẩy
Không chấm
Đưa Danh và anh Dũng về nhà
Tôi lái xe đâm sầm vào một bài thơ mới
Bài thơ không đèn đỏ

Leave a Reply

Fill in your details below or click an icon to log in:

WordPress.com Logo

You are commenting using your WordPress.com account. Log Out /  Change )

Twitter picture

You are commenting using your Twitter account. Log Out /  Change )

Facebook photo

You are commenting using your Facebook account. Log Out /  Change )

Connecting to %s