Pablo Urbanyi sinh năm 1939 tại Hungary. Cùng với bố mẹ, ông di cư sang Argentina lúc 7 tuổi và lớn lên, học hành ở đấy. Năm 1972 ông cho xuất bản tập truyện ngắn đầu tiên Đêm của những cuộc cách mạng. Năm 1975 ông lại xuất bản một cuốn tiểu thuyết trinh thám Một khẩu súng lục cho Mack được viết bằng một giọng văn giễu nhại. Trong thời gian này ông cũng là nhà báo, và nhà biên tập cho một tờ báo ở Buenos Aires. Đến năm 1977, những sự kiện quân sự đẫm máu ở Argentina khiến ông phải định cư một lần nữa sang Canada (Theo thống kê của nhừng nhà nhân quyền thì từ năm 1970 đến 1980 đã có hơn 30000 người bị giết và mất tích bởi quân đội và cảnh sát trong Cuộc Chiến Dơ Bẩn của Argentina). Ở Canada ông đã xuất bản thêm một vài cuốn tiểu thuyết (viết bằng tiếng Tây Ban Nha). Sách của ông cũng được nhận nhiều giải thưởng ở Canada cũng như được dịch sang nhiều thứ tiếng (Pháp, Anh, Hungary). Ngoài Canada, ông đã được mời đi thuyết trình ở Hungary, Mỹ, Tây Ban Nha, Argentina và Đức và cũng cho xuất bản nhiều truyện ngắn, bài báo và bài bình luận trên những phương tiện truyền thông ở những nước này.
THEO THỜI GIAN
Sau một năm cưới nhau, sau bữa ăn, nàng, một cách nghiêm túc, nói với chồng:
– Em thấy mình không hiểu nhau. Mình luôn bất đồng với nhau rồi cãi nhau. Tốt hơn hết là mình nên chia tay trước khi có con, nếu không mình sẽ làm khổ chúng. Mình còn rất nhiều năm để sống những đời sống khác tốt đẹp hơn.
Người chồng trả lời:
– Đồng ý.
Sau bữa ăn tối trong một nhà bếp lớn hơn, trong lúc lũ trẻ đang xem truyền hình, nàng lại nói với chồng khi cả hai đang cùng uống rượu vang Port:
– Không, một lần rồi thôi, chuyện này không đi đến đâu cả. Càng ngày chúng mình lại càng tồi tệ hơn. Tốt hơn hết là mình nên chia tay trước khi làm hỏng cuộc đời của con cái. Chúng mình sẽ không bỏ lỡ nhiều cơ hội.
Người chồng trả lời:
– Đồng ý.
Trước khi ngồi xuống trước ti vi, người chồng với một ly whisky trong tay và người vợ thì một ly rượu mạnh, nàng lại nói với chồng:
– Con cái chúng mình đã đi hết. Mình cũng chẳng biết chúng đang ở đâu. Chắc chắn là mình không có cách nào để hiểu nhau cả. Tốt hơn hết là mình nên chia tay trước khi những ngày tháng còn lại bị huỷ hoại.
Người chồng trả lời:
– Đồng ý.
Nàng, lưng đã hơi còng do tuổi tác, ngồi trước ti vi, một tay cầm một ly cô nhắc, và tay kia thì vuốt ve một con chó, nàng nói với nó:
– Ông ấy chẳng bao giờ trái ý ta cả. Ông ấy thật sự là một người đàn ông tốt.
—
Phan Quỳnh Trâm dịch theo nguyên tác tiếng Tây Ban Nha “El Paso Del Tiempo” của Pablo Urbanyi trong Ciempiés: los microrrelatos de Quimera (Montesinos, 2005), Neus Rotger và Fernando Valls biên tập.
—
EL PASO DEL TIEMPO
Después de un año de casados, de sobremesa, ella, seria, le dijo a su marido:
–Veo que no nos entendemos. Siempre discutimos y nos peleamos. Es mejor que nos separemos antes de tener hijos, los haríamos infelices. Nos quedan muchos años para vivir otras vidas mejores.
Él respondió:
–De acuerdo.
Luego de la cena en una cocina más grande, mientras los hijos miraban la televisión, ambos bebiendo oporto, ella le dijo:
–No, de una vez por todas, esto no va. Seguimos cada vez peor. Es mejor que nos separemos antes de arruinarles la vida a nuestros hijos. Oportunidades no nos van a faltar.
Él respondió:
–De acuerdo.
Antes de sentarse frente al televisor con un vaso de whisky el marido, y una copa de coñac la mujer, ella le dijo.
–Nuestros hijos ya no están. Ni sabemos por dónde andan. Definitivamente, no hay manera de entendernos. Es mejor que nos separemos antes de arruinarnos el resto de nuestros días.
Él respondió:
–De acuerdo.
Ella, la espalda ligeramente encorvada por la edad, sentada frente a la televisión, un copa coñac en una mano y con la otra acariciando un perro, le dijo:
–Nunca me contradecía. Realmente, era un buen hombre.