Quyển Sách Của Nỗi Băn Khoăn (329) | The Book Of Disquiet (329) – Fernando Pessoa

FERNANDO PESSOA

(June 13, 1888 – November 30, 1935)

Đọc tiểu sử và những bài dịch khác của Fernando Pessoa, và những đoạn khác trong “The Book Of Disquiet” ở đây: https://phanquynhtram.com/category/fernando-pessoa/

Bạn có bao giờ ngẫm thấy, Kẻ Khác yêu quý, chúng ta vô hình với nhau đến dường nào? Bạn có bao giờ nghĩ, chúng ta biết về nhau ít đến chừng nào? Chúng ta nhìn nhau mà không thấy nhau. Chúng ta lắng nghe nhau mà chỉ nghe được tiếng nói bên trong chính mình.

Lời nói của những kẻ khác là những nhầm lẫn của thính giác chúng ta, là thất bại của sự thông hiểu của chúng ta. Chúng ta tự tin làm sao khi tin vào sự hiểu của chúng ta về lời nói của kẻ khác.  Chúng ta nghe thấy sự chết khi người ta nói để thể hiện những khoái lạc. Chúng ta đọc thấy tính nhục dục và đời sống trong những từ ngữ họ nhả ra từ đôi môi của họ mà không có ý muốn, dù một chút, mang lại cho chúng một ý nghĩa sâu sắc nào.

Tiếng nói của những dòng suối mà bạn diễn dịch, kẻ giải bày thuần tuý… Tiếng nói của những thân cây mà tiếng xào xạc của chúng nói với chúng ta những gì mà chúng ta nghĩ rằng nó đang nói với chúng ta. A, tình yêu chưa được biết tới của ta, tất cả chỉ là chính chúng ta và những tưởng tượng của chúng ta, tất cả chỉ là tro tàn, nhỏ xuống những song sắt nhà tù của chúng ta.

————–

Phan Quỳnh Trâm dịch từ bản tiếng Anh của Richard Zenith, in trong Fenando Pessoa, The Book of Disquiet do Richard Zenith dịch và biên tập (Penguine Books, 1998).

Have you ever considered, beloved Other, how invisible we are to each other? Have you ever thought about how little we know each other? We look at each other without seeing. We listen to each other and hear only a voice inside ourself.

The words of others are mistakes of our hearing, shipwrecks of our understanding. How confidently we believe our meanings of other people’s words. We hear death in words they speak to express sensual bliss. We read sensuality and life in words they drop from their lips without the slightest intention of being profound.

The voice of brooks that you interpret, pure explicator… The voice of trees whose rustling means what we say it means… Ah, my unknown love, this is all just us and our fantasies, all ash, trickling down the bars of our cell!

Leave a comment